CHỈ CÓ TRÂN CHÂU LẤP LÁNH MỚI NỔI BẬT
Thành tích học tập của Tom rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp thì anh lại gặp phải không ít khó khăn nên mãi vẫn chưa tìm được một công việc lý tưởng. Anh cho rằng mình có tài nhưng không gặp thời nên thức rất thất vọng. Anh tức giận vì không có ai trọng dụng anh, thậm chí anh còn tuyệt vọng vì quá buồn phiền.
Mang theo tâm trạng đau khổ cùng cực, anh ra bờ biển, định kết thúc cuộc đời của mình tại đây. Đúng vào lúc anh sắp bị nước biển nhấn chìm, thì có một ông lão đã cứu anh lên. Ông hỏi anh tại sao lại phải tự sát. Tom nói: “Cháu không được mọi người và xã hội công nhận, không có ai khen ngợi cháu, cho nên cháu thấy cuộc đời mình không có ý nghĩa gì cả.”
Ông lão nhặt một hạt cát từ dưới bãi cát lên đưa cho anh xem rồi ông ném xuống đất. Sau đó ông nói với Tom: “Cháu hãy nhặt hạt cát mà ta vừa ném xuống đất lên đi”. Tom nhìn xuống đất một lát rồi nói: “Điều này thật sự là không thể mà ông!”
Ông lão không nói gì ông lặng lẽ lấy một viên trân châu lấp lánh từ trong túi mình ra bạn em nó xuống bãi cát. Sau đó ông nói với Tom: “Thế cháu có thể nhặt viên trân châu đó lên không?”
“Tất nhiên là cháu có thể nhặt được!”
“Vậy thì cháu hiểu được hoàn cảnh của mình rồi chứ? Cháu phải biết rằng bây giờ bản thân cháu vẫn chưa phải là một viên trân châu, cho nên cháu không thể yêu cầu người khác phải công nhận cháu ngay được. Nếu muốn người khác công nhận mình, vậy thì cháu phải nghĩ cách để biến mình thành một viên trân châu mới được.” Tom cúi đầu trầm tư suy nghĩ và không nói một câu nào.
Bài học: Có nhiều lúc bạn phải biết rằng bản thân mình chỉ là một hạt cát bình thường, chứ không phải là một hạt trân châu quý giá. Bạn phải vượt lên người khác, phải không ngừng nâng cao năng lực bản thân, phải có những thành tích nổi bật hơn người thì bạn mới gặt hái được thành công.